tan2818 發表於 2012-9-11 15:39:30

【張氏醫通 卷二 諸傷門 傷寒22】

<STRONG></STRONG>
<P align=center><FONT size=5><STRONG>【<FONT color=red>張氏醫通 卷二 諸傷門 傷寒22</FONT>】</STRONG></FONT></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>然脫止陽回,即當易轍。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>不可過劑以耗其津。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>況此証與真陰受病不同。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>中屬寒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>雖有陰極似陽。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>發熱躁悶等証。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>但須審初病不發熱無頭痛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>便嘔吐清水。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>蜷臥足冷。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>自利腹痛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>脈來小弱。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>至四五日或六七日。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>反見大熱躁亂。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>欲坐臥泥水中。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>渴欲飲水而不能下喉。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>脈虛大不能鼓激者,此陰盛格陽之假熱。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>陽欲脫亡之兆。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>峻用參、附無疑。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>有卒暴中寒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>厥冷不省者,此真陽大虛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>寒邪斬關直入之候。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>丹溪所謂一身受邪。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>難分經絡是也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>非頻進白通、通脈不能挽回。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>更有少陰中風。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>雖不發熱,亦無自汗厥冷嘔吐下利等証。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>但覺胸中痞滿不安。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>不時心懸若飢。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>自言腹滿。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>他人按之不滿。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>手足自溫。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>六脈小弱而微浮者,此為陰經陽邪。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>人罕能識。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>惟宜黃耆建中稍加人參、熟附溫散其邪。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>若挾飲食,則氣口澀滯,亦有模糊不清者,當與枳實理中。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>手足微冷。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>加附子。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>若誤與發散,必死。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>破氣寬中,亦死。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>消克攻下,亦死。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>若峻用四逆。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>傷犯真陰。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>多有咳逆血溢之虞,此証初時不以為意。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>每每委之庸師。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>所以犯之百無一生也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>冬溫 冬時天氣大暖,而見發熱咳嗽者,此為冬溫。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>以伏藏之令而反陽氣大泄。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>少陰不藏。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>非時不正之氣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>得以入傷少陰之經。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>陽氣發外。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>所以發熱。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>熱邪傷氣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>所以咳嗽,其經上循喉嚨。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>所以喉腫。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>下循腹裡。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>所以感之深者,則自利也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>冬溫本秋燥之餘氣,故咽乾痰結。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>甚則見血。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>與傷風之一咳其痰即應不同。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>咳則顱脹者。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>火氣上逆也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>咳甚則臟腑引痛者。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>火氣內鬱也,其脈或虛緩,或虛大無力,亦有小弱者。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>熱邪傷氣故也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>若腎氣本虛,則尺中微弦。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>暮則微寒發熱。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>素常氣虛,則氣口虛大。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>身熱手足微冷,或有先傷冬溫。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>更加暴寒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>寒鬱熱邪,則壯熱頭痛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>自汗喘咳。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>脈來浮。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>舉則微弦。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>中候則軟滑。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>重按則少力。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>雖有風寒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>切不可妄用風藥升舉其邪。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>輕則熱愈甚而咳愈劇。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>重則變風溫灼熱而死。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>亦不可用辛散。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>多致咽喉不利。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>唾膿血。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>痰中見血。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>甚則血溢血泄。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>發斑狐惑。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>往往不救。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>又不可用耗氣藥。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>多至咳劇痛引周身。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>面熱足冷而致危候。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>惟宜加減蔥白香豉湯調之。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>兼有風寒外襲。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>則加羌活、紫蘇。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>寒邪盛極而發煩躁者。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>但於前藥中稍加麻黃五七分、石膏錢許,或葳蕤湯本方主之。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>緣此証見於冬時。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>舉世醫流。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>莫不以傷寒目之,而與發散致夭枉者不可枚舉。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>曷知西北二方。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>患真中風傷寒者最多。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>患冬溫者絕少。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>間有傷於火炕者,亦有傷於火而復傷於寒者。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>可與越婢湯、桂枝二越婢一湯。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>以其地濃質實。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>可勝攻伐。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>非若東南之稟氣孱弱也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>至如大嶺以南。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>陽氣常泄之地。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>但有瘴癘之毒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>絕無傷寒之患,即使客游他處。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>感冒風寒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>僅可藿香正氣之類。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>若麻黃、青龍。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>絕不可犯。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>誤用而發動身中素蘊之瘴濕,則壯熱不止。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>每致殞命。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>不可不慎。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>溫病 有冬時觸犯邪氣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>伏於經中。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>至春分前後。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>乘陽氣發動而為溫病。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>素問所謂冬傷於寒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>春必病溫是也,其証不惡寒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>但惡熱而大渴,其脈多數盛而渾渾不清。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>越人所謂溫病之脈。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>行在諸經。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>不知何經之動。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>絕不似傷寒浮緊之狀,且右尺與氣口,必倍於人迎。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>信非人迎緊盛之比。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此証大忌發汗。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>若誤與表散,必躁熱無汗。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>悶亂不寧而死。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>以其邪伏經中。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>日久皆從火化而發。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>其熱自內達外,必用辛涼以化在表之熱。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>苦寒以泄在裡之熱。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>內氣一通。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>自能作汗。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>有服承氣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>大汗淋漓而愈者。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>有大渴飲水。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>通身汗出而熱頓除者。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>有渾身壯熱。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>服黃芩湯、蔥白香豉湯得汗而解者。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>有發熱自利。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>服葛根黃芩黃連湯而愈者。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>有舌乾便秘。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>服涼膈散而安者。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故古諺有溫熱病誤下不為大害。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>誤汗為害。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>有非時寒疫。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>間雜其間。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>不可不審諦明白而為治療。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>蓋暴感風寒之說。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>初時畏寒不渴。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>至二三日。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>熱邪傷耗津液方渴。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>與溫病熱病之一病便昏昏不爽大熱煩渴不同,其脈多浮盛而見於左手。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>與溫病之右脈數盛亦異。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>若兼右脈滑盛,或澀滯模糊者,必停飲食之故,故治寒疫。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>當先發散為主,即有宿滯。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>兼與橘、半、枳、朴,不得濫用裡藥。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>倘邪未入裡而誤與攻下。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>不無引賊破家之虞,故其治與伏氣迥乎不類也。</STRONG>
頁: [1]
查看完整版本: 【張氏醫通 卷二 諸傷門 傷寒22】